Mỗi
khi đứa trẻ hư phải bị trừng phạt, các bậc phụ huynh có bao giờ tự hỏi:
-
Mình đang giáo
dục con hay đang hành hạ con?
-
Mình đang giáo
dục con hay chỉ muốn trút bỏ cơn giận của bản thân?
-
Tại sao càng
đánh, càng la mắng đứa trẻ càng lì lợm, càng hư hơn trước?
Xin
được giới thiệu các bậc phụ huynh 3 bí kíp nhỏ để biến những đứa trẻ hư thành
những đứa trẻ ngoan và những đứa trẻ ngoan trở thành người có ích.
Tuy
nhiên, xin lưu ý rằng, phương pháp giáo dục này phải thường xuyên và bền bỉ chứ
không phải ngày một ngày hai, và trước hết phải thay đổi những quan điểm, thái
độ của các bậc phụ huynh về giáo dục con cái.
I. Một phút
phê bình
Khi
con cái mắc lỗi có rất nhiều cách phạt, phổ biến ở Việt Nam là roi vọt,
nhẹ hơn là la mắng. Như vậy, có vẻ như người lớn sẽ cảm thấy được thỏa mãn tâm
lý sau khi xả stress vào đứa trẻ, không những vậy còn được tiếng là “thương cho
roi cho vọt”.
Nhưng,
có ai hiểu được tâm lý đứa trẻ lúc đó. Thực ra không phải nhờ đến chuyên viên
tâm lý nào cả, hãy hỏi chính mình. Nếu mình bị người khác đánh đập, la mắng
thậm tệ khi mình mắc lỗi mình có phục không? Hồi nhỏ mình có cảm giác sao khi
bị bố mẹ mình xử sự như vậy?
Trẻ
con tuy còn nhỏ nhưng đều có nhận thức, lòng tự trọng cá nhân, nếu dùng hình
thức bạo lực để xử phạt chỉ khiến chúng “cứng đầu” hơn và “ghi lòng tạc dạ”
những trận đòn này chứ không có ý định sửa đổi. Đây là mầm mống tạo nên những
con người bạo lực. Như vậy, cái vòng luẩn quẩn ‘hư → đánh → càng hư → càng
đánh…’sẽ không bao giờ kết thúc trong tuổi thơ của đứa trẻ. Hơn nữa còn thể
hiện sự bất lực của cha mẹ.
Cách
xử phạt tích cực nhất dành cho trẻ là “một phút phê bình”.
Nửa
phút đầu bạn hãy thể hiện những cảm xúc giận dữ, bực bội với đứa trẻ về hành vi
sai trái của chúng. “Tại sao con lại đánh bạn? Bố rất bực mình về hành động của
con, như vậy là rất xấu”…
Sau
nửa phút đầu trút giận, bạn ngưng vài giây để đứa trẻ cảm nhận sự giận dữ đó và
tự thức về hành vi sai trái của mình. Đây cũng là lúc để bạn nguôi cơn giận.
Nửa
phút sau bạn hãy cho đứa trẻ biết nó là đứa trẻ ngoan, thông minh và đừng nên
mắc những lỗi như vậy. Quan trọng hơn cả là bạn cho bé biết bạn rất yêu bé rồi
ôm bé động viên. “Bố rất tự hào và luôn tin tưởng con là đứa trẻ ngoan, thông
minh và lẽ ra con không nên làm như vậy. Con luôn là con yêu của bố”…
Như
vậy, nửa phút đầu khiến đứa trẻ cảm giác như mình là một đứa bé hư hỏng, xấu xa
và muốn buông xuôi. Nửa phút sau giúp bé thấy bé vẫn còn giá trị, vẫn được yêu
thương và tự hứa sẽ sửa đổi để không làm buồn lòng người luôn thương yêu mình.
II. Một phút
khích lệ
Đa
số người ta chỉ thích được khen chứ không thích phải khen người khác. Đây là
thói ích kỷ của con người. Vậy nếu như bạn làm điều gì tốt, ai cũng biết mà họ
coi như chuyện thường, chẳng ai khen ngợi, động viên bạn thì bạn cảm giác ra
sao? Có còn muốn làm tốt nữa hay không?
Trẻ
em cũng vậy, chúng thường có những hành động gây chú ý người lớn bởi chúng muốn
được công nhận. Nếu ta không kịp thời khen ngợi, động viên chúng thì vô tình sẽ
khiến chúng trở nên tự ti, trầm cảm.
Hãy
luôn biết phát hiện ra những thành công dù là nhỏ nhất của trẻ để khen ngợi,
động viên chúng tự tin, năng động và sáng tạo hơn. Đồng thời, hành động này tạo
cho trẻ sự chân thành, cởi mở với cha mẹ hơn, giúp cha mẹ hiểu con sát hơn.
“Hay quá, con thật là khéo léo và thông minh. Hồi bằng tuổi con bố còn chưa
biết sắp chén đũa để cả nhà cùng ăn cơm thế này đâu”…
Có
một đứa bé tên Pohn rất thích chơi bowling. Ông bố chiều ý con, nhưng ông đã
thể hiện được mình là ông bố đặc biệt. Mỗi khi con tập chơi bowling ông lại đặt
thêm 2 chai vào 2 bên đường biên. Nếu bạn mới biết chơi bowling thì những lần
lăn bóng đầu tiên bóng sẽ đi theo đường nào? Và khi lớn lên Pohn trở thành siêu
sao trong làng bowling thế giới.
III. Một
phút kế hoạch
Có
kế hoạch sẽ biết mình thành công hay thất bại, không kế hoạch mãi mãi chẳng tìm
thấy thành công. Kế hoạch là một phần rất quan trọng trong cuộc sống nhưng rất
ít người nhận thức và thực hiện nó. Người ta chỉ biết làm theo kế hoạch của
người khác chứ không có kế hoạch cho riêng mình. Thậm chí chỉ đưa ra cho mình
những mục tiêu tầm thường chứ không dám có những ước mơ cao xa.
Trẻ
em cũng vậy, nếu không luyện cho chúng cách sống có kế hoạch ngay từ nhỏ thì
lớn lên chúng sẽ nhút nhát và chỉ biết phụ thuộc vào người khác. Mỗi khi làm
việc gì, hãy để trẻ tự thiết lập mục tiêu cho mình, kế hoạch thực hiện mục tiêu
đó và cho chúng đọc lại trong 1 phút. Cha mẹ sẽ giúp trẻ chỉnh sửa để có được
mục tiêu không quá xa vời và những bước kế hoạch phù hợp, chi tiết. Với những
mục tiêu, kế hoạch chỉ đọc trong một phút sẽ tạo cho trẻ một áp lực để phát
sinh một nghị lực phải hoàn thành cho được mục tiêu này chứ chúng không có thời
gian để cảm thấy mục tiêu này khó hay dễ thực hiện. Đây chính là sức mạnh tiềm
thức của trẻ.
Mảnh
đất màu mỡ nếu cứ để không thì dần dần sẽ thành đất khô, nhưng nếu ta gieo hạt
vào mảnh đất màu mỡ đó thì sẽ cho ra những cây xanh tốt. Tiềm thức của trẻ
chính là mảnh đất màu mỡ, cha mẹ phải gieo hạt bằng những mục tiêu cho trẻ thực
hiện.
Tại sao trẻ
em Mỹ cá tính, tự lập, sáng tạo hơn trẻ em Việt Nam ?
Sự
khác biệt là do giáo dục tinh thần. Đứa trẻ nào cũng giống nhau là đều có cho
mình một ước mơ từ nhỏ. Nhưng, ở VN phần lớn những ước mơ cao siêu của trẻ thơ
đều bị cha mẹ chúng dập tắt ngay khi vừa nói ra. “Thôi con đừng mơ mộng viển
vông hão huyền, cố gắng học hành nên người rồi kiếm lấy một công việc ổn định
mà sống”. Đây là tư tưởng “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa đi quét lá
đa”. Và những đứa trẻ cứ lớn lên theo một cuộc đời buồn tẻ đã được định sẵn từ
nhỏ, đó gọi là số phận, còn ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước. Ở Mỹ lại khác, khi
đứa trẻ đưa ra ước mơ của mình thì cha mẹ chính là người chắp cánh cho ước mơ
đó trở thành hiện thực bằng cách giúp con xây dựng và khích lệ con phải hoàn
tất từng mục tiêu nhỏ để đạt được mục đích lớn.
Con
cái chính là phiên bản của cha mẹ. Con ngoan thì cha mẹ giỏi, con hư thì cha mẹ
hãy tự trách mình trước!
No comments:
Post a Comment